Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

trời ơi mệt quá, hôm nay ngồi update lại CV, rồi ngồi tìm job. Quá mệt và hopeless với cái tp nhỏ như cái lỗ mũi, ko có việc gì làm. Ngay cả việc dọn dẹp, lau chùi cũng phải đánh nhau để dc có chỗ! công mình học nấu ăn mà bây giờ tìm việc này ko ra. Tới khi mình tìm ra 1 job nhỏ thì lúc đó mình đăng ký đại học nên đưa job đó cho con bạn thân. CÁi job đó thực ra trên lý thuyết là "ngon lành" cho ai làm mẹ ở nhà, vì công việc làm pasta tươi đơn giản, ko quá nặng nhọc như làm bếp hay làm bánh, lại cách nhà 5 phút xe đạp, tiết kiệm được 1 đống thời gian, chứ như chồng mình ngày nào cũng 1.5 tiếng đi và 1.5 tiếng về. Mình nói "trên lý thuyết", nhưng khi con bạn mình nó làm, nó nói con mụ làm chung ức hiếp nó dữ lắm, mà con này tính tình dễ thương, chịu đựng giỏi mà con nói vậy. chưa hết, con mụ đó còn ăn gian giờ làm việc, bắt làm những giờ trời ơi đất hỡi để nó mất nguyên buổi sáng, hay nguyên buổi chiều mà làm có 2 giờ đồng hồ. Thế nên con bạn mình 1 năm làm ở đó thì nản toàn tập.

Mình cũng ko hiểu tại sao mình cứ chúi đầu vô cái tp nhỏ này, có lẽ bị influenced quá nhiều với cách sống của người ở đây, chỉ muốn ngồi ỳ trong cái tp nhỏ này và than là ko có việc. Bản thân nó là 1 tp bé tẹo, nông thôn, muốn có job nào bây giờ?? ví như sapa hay hà giang ý, muốn job gì bây giờ?? Mà rồi mình cũng như họ, cắm đầu vào cái tp này, và cũng nghĩ theo như người ở đây "gia đình là trên hết, con cái là trên hết, nếu đi làm thì sẽ ko bao giờ gặp mặt con" Tại sao mình chưa từng nghĩ, nếu mình làm ở Tp lớn khác, thì mình sẽ dọn nhà và mang con theo?? Chả phải nhà là nơi mình làm ăn, lập nghiệp để cắm dùi hay sao?? Nếu cái nhà rỗng tuếch, đói vếu cả mồm lên rồi ôm khư khư cái "nhà" ấy thì an cư ở chỗ nào?? Bất an toàn tập mà! Mình nói với 2 đứa cháu "học đại học, học đại học hết và đừng bao giờ nghĩ là sẽ ở tp này, hãy nghĩ đến việc ra tp khác , ra nước khác". Mà tại sao mình lại ko nghĩ như thế nhỉ?? Cháu mình sắp đến tuổi vào đại học, chính người thân của nó mà cũng nói như vầy "học đại học làm gì? rồi cũng bưng mâm, rửa chén" - Đúng! nhưng nếu ở Tp này! Tại sao họ có thể dạy cho con cháu mình 1 ý nghĩ cùng quẫn, quê mùa như vậy nhỉ???

Mình cũng ko hiểu sao mình ngồi trong cái giếng này lâu như vậy, rất lâu! và cũng đã 1 lần, 1 ai đó có nói hay có bóng gió với mình việc vô tích sự của đại học, và mình đã lười biếng tin vào lời nói hay cái ý nghĩ đó.

Thôi, trễ còn đỡ hơn ko. Hôm nay mở mắt ra, làm lại CV tiếng Anh và Ý. Search job, gửi CV ở những tp khác nhau, những đất nước khác nhau. 90% dù họ có nhận, mình cũng ko thể làm, vì mình còn phải học. Nhưng vẫn muốn thử, muốn bơi ra xa để mở mang đầu óc.

Tự nhiên lại cảm thấy mình tự do như 1 cánh chim, cứ thích chỗ nào thì lại bay thôi. :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét